Khi còn con nít, chúng ta vô tư vui đùa, chẳng màng tới chuyện gì và cũng chẳng bao giờ kéo chuyện hôm trước tới hôm sau.
Khi bước chân vào Cổng trường Đại Học, ta dần học được cách tự lập về mặt tinnh thần.Chúng ta đã học được cách tự lo liệu mọi thứ trừ chuyện kiếm tiền. Thế nhưng việc học hành, việc duy trì các mối quan hệ, việc giải quyết chuyện này chuyện kia, việc học hành thi cử, việc sống sao cho người khác ko xem thường, sống sao cho đẹp tình đẹp nghĩa,...cả khối chuyện phải lo, phải nghĩ, phải tính. Đôi khi ta còn có chút thời gian rỉ rê với bạn bè, nói chuyện với người này người kia.
Rồi khoảnh khắc ta sắp bước chân ra đường đời, sắp xa giảng đường lớp học. Tự nhiên ta thấy buồn buồn, ta thấy lo lo, ta thấy sợ sợ. Ta bị ám ảnh vì chuyện cơm áo gạo tiền những lúc bố mẹ ta túng thiếu, những lúc đứa này kêu tao kiếm được việc rồi, lương cũng kha khá, nó có tiền trả nợ cho bố mẹ nó rồi. Ta bị ám ảnh bởi, nhỏ này chẳng xinh đẹp gì mà lại có anh người yêu đẹp trai, nhà giàu, mới đó mà nó xin được việc rồi. Đứa kia học hành chẳng ra gì thế mà lại kiếm được ngon mà nhàn,... ta bị ám ảnh đủ thứ, và giờ ta sợ khi phải ra trường, khi bắt gặp người quen với câu đầu môi : Ra trường rồi ah, có việc làm chưa... Học trường đó ngon thế mà ko xin đc việc ah... Thế thì đừng đi học , đi làm công nhân có phải đỡ phí hơn ko, ...Ôi đủ thứ. Ta ngán ngẩm quá..
Ta- vốn dĩ cũng đâu phải cái kiểu mọt sách đến mực chỉ biết tiêu tiền của bố mẹ và học đâu. Ta cũng đi đây đi đó, làm này làm nọ, quen người này người kia, ta cũng cố gắng thay đổi cái này cái kia, để mong cho mình tốt hơn trước. Ta cố gắng học cách đối nhân xử thế, ta học cách thể hiện tác phong chuyên nghiệp, ta học cách vượt qua các đợt phỏng vấn. Ta cũng đã có chút kinh nghiệm dắt bên lưng quần chuẩn bị cho cái khoảnh khắc bước ra trường. Nhưng.... ta vẫn sợ. Vì vốn dĩ ta rất mỏng manh, ta dễ bị tổn thương, ta yếu đuối,, nhưng học cách mạnh mẽ ta ko làm được. Ta đã trăn trở về điều này rất nhiều. Chính lý do này làm cho ta trở nên như vậy.
Nghĩ, biết bao dự định ta hứa với bố mẹ khi ta ra trường, ta còn cả một sổ nợ ngân hàng to đùng đó ra, ta còn mấy đứa em cần ta chu cấp khi tình trạng bố mẹ ta đã không còn khỏe, cần được nghỉ ngơi. Ta đã hào hứng thế nào khi bước vào lựa chọn cho mình cái nghề đó, ta cũng thích nó cơ mà. Nhưng thời gian này, cái nghề đó nó khó " gặm " lắm. Lương thì chẳng bao nhiêu, khả năng đào thải lại quá lớn, áp lực từ nhiều phía, không làm không được, mà không cẩn thận là không còn ai tin mình. Ta cảm thấy có chút gì đó gọi là nản. Mà ko phải nán mà là quá nản. Ta thiết nghĩ, hay là làm đại cái nghề khác cũng được, nhưng ta thích cái nghề mà ta chọn, làm nghề khác ta không ưng. Người đời có câu : nghề chọn mình chứ mình không có chọn được nghề. Biết trước cái nghề không lo đủ cho ta, huống gì cho những người thân thương bên cạnh. Ta thoáng lung lay...
Rồi đây, ta cần một chỗ dựa, ta có bố mẹ, ta có anh em, nhưng ta ko muốn họ bị kéo vào nỗi lo của ta, bạn bè ta nó cũng nhiều nỗi lo lắm như ta vậy.
Giờ đây ta cần lắm đôi vai lớn cho ta dựa vào, che chở cho ta, mang ta ra khỏi nỗi lo ám ảnh này, cần lắm...
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét