Sao em giả vờ...

Lên xe, em làm như buồn ngủ. Biết em giả vờ rồi nhưng đừng nhích bờ vai khỏi mái đầu em...


Giả vờ đụng khẽ tay anh. Nhưng anh phải giữ tay em lại, thật lòng đấy nhé.

Em sẽ làm như vô tình ngồi sát bên anh. Nhưng anh cứ ôm em-giả vờ sợ mất em, anh nhé.

Em sẽ cố tình im lặng. Để anh cuống hỏi “Em đâu…”, thật lòng được không?

Em sẽ giả vờ đau chân để tụt lại phía sau. Nhưng anh phải đợi, đợi em nghiêm túc ấy. Và rụt rè đề nghị: "Thôi, hay là anh cõng…".

Lên xe, em làm như buồn ngủ. Biết em giả vờ rồi nhưng đừng nhích bờ vai khỏi mái đầu em.

Giả vờ mình yêu nhau anh nhé. Để em được ghen tuông, ghen tuông “hợp pháp” mấy phút thôi. Em sẽ hỏi về một người con gái nào nào đó, rằng ai nhắn tin cho anh như thế, giả vờ đi anh, và cái nhói đau trong em rất thật…

Anh cứ giả vờ đặt môi lên gò má em thôi nhé, cho hơi thở ấy khiến em bối rối biết bao nhiêu.

Giả vờ anh giơ cao lên một món quà bắt em cố với! Để em thấy mình còn một cái gì cần hướng đến bằng tất cả niềm háo hức của đứa trẻ con.

Anh hãy giả vờ nói yêu em. Vì có ai đánh thuế một câu nói đâu anh? Và em cũng chỉ định giả vờ là mình đang được yêu nhiều lắm…

Giả vờ níu kéo em khi em nói: Có lẽ đã tới lúc em đi! Nhưng anh phải hứa cái siết tay giả vờ của anh đủ mạnh. Đủ mạnh...

Tất cả chỉ giả vờ thôi. Em tuyên thệ em sẽ không tin là thật.

Nước mắt em rơi cũng đâu là thật. Tại con gì bay vào mắt em thôi… Và cuối cùng em đã giả vờ anh là em không yêu anh!

♥  NHƯNG SỰ THẬT LÀ EM YÊU ANH BIẾT BAO, ANH BIẾT KHÔNG?...

Phú Phan
Read more…

Nếu cả em và anh cùng im lặng, có khi nào mình sẽ lạc mất nhau?

Có nhiều lúc trong cuộc sống, ta chọn cách im lặng để thời gian lặng lẽ trôi qua, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, thời gian sẽ trả lời tất cả, rằng dù có im lặng thì đôi lứa yêu nhau sẽ trở về với nhau... Nhưng cũng có những lúc, im lặng để rồi... ta lạc mất nhau lúc nào không hay...


Anh nhớ không, ngày mà em nhận lời yêu anh, con bé ngốc nghếch ấy đã viết 10 điều em thích ở anh... Trong 10 điều đó, em thích nhất ở anh là có một trái tim nồng nhiệt. Ấy vậy mà chính những điều do em tự viết ra đó đang làm em nuối tiếc mỗi ngày... Anh thay đổi, chỉ mới đây thôi anh đã không còn là anh của trước kia nữa...

Em thật sự nhớ Anh (AB) lúc trước...
Là người luôn nhẹ nhàng, dịu dàng, luôn quan tâm, chăm sóc cho em từng chút một. Lúc thì nhắc nhở em ăn cơm đúng giờ, nhớ uống nước đủ, uống thuốc, ăn cam khi bị ốm. Dặn dò em mua loại thuốc này, thuốc kia, cách vắt cam (anh sợ em không biết những điều cơ bản đó). Em đi đâu xa một chút là nhắc em lúc nào xe chạy, lúc nào sắp tới nơi thì cho anh hay. Còn bây giờ, cơm nước em không ai nhắc nhở. Em đi đi về về đường xa, mỏi mệt anh cũng chẳng hỏi han. Em có cố tình về đến nơi không cho anh biết anh cũng chẳng buồn sốt sắng. AB luôn lo lắng từng li từng tí cho em đâu rồi?
Là người luôn nói nhớ em, thương em mỗi ngày. Anh không biết khi yêu xa thì đó là những lời an ủi, động viên, để người chờ đợi vững tin mà tiếp tục hay sao? Anh quên hay anh đã thôi nhớ em mỗi ngày? AB là người mà lúc trước, sau khi chơi cả ngày ở nhà em, vừa mới đi ra khỏi cổng được 5 phút là dừng xe lại nhắn tin cho em ngay "Anh chẳng muốn xa MC chút nào". Là người thỉnh thoảng mới về thăm gia đình mà tối về là không ngủ được vì "anh đang ngơ ngẩn nhớ MC", là người đang làm việc cũng chợt nhắn tin "Anh nhớ em lắm, MC à", "Làm sao để chúng mình mãi bên nhau, MC nhỉ?"...Những lời yêu thương đó cứ nhạt dần, nhạt dần và dường như mất hẳn...
Là người mà mỗi lần em viết gì trên Facebook anh đều comment thật dài, có lúc bạn bè 2 đứa nhảy vào nói hai người này sến quá, tắt chế độ follow để khỏi phải đọc những lời "sến súa" của hai đứa mình... Em (dù có chút xấu hổ) vẫn hạnh phúc biết bao vì anh đặc biệt, anh dám thổ lộ tình cảm, dám nói lời yêu thương mà không ngại ngần gì... Mỗi lần đi bộ, anh đều nắm chặt tay em để dẫn lối em đi... Em nhớ rạp chiếu phim, em nhớ hội chợ ẩm thực ở BP... em nhớ khoảnh khắc anh nắm chặt tay em, che chở cho em giữa đám đông náo loạn...

Là người luôn chúc em ăn ngon, ngủ ngon, luôn là người nhắn tin cuối cùng và tắt máy sau em. Anh luôn kết thúc cuộc trò chuyện nửa đêm bằng câu nói quen thuộc: "MC à, anh nhớ/yêu em nhiều lắm. MC ngủ ngon nhé", đến nỗi mà, mỗi lần chỉ cần nghe anh nói: "MC à, em có nghe rõ không ta...", là em sẽ biết ngay anh sẽ nói nhớ em, rằng em sẽ biết anh không thức nổi nữa rồi... Em sẽ tha cho anh đi ngủ...
Em có thói quen block những tin nhắn yêu thương anh gửi. Mỗi đêm trước khi đi ngủ em đều chọn ra những tin nhắn mình thích, rồi block lại. Gần đây, em chẳng tìm thấy để lưu chúng nữa. Giờ đọc lại những tin nhắn ngày trước, em mới thấy có một thời (không phải quá lâu rồi đâu), anh đã từng yêu em tha thiết như thế nào...
Anh nói rằng anh bận, anh mệt, em vẫn thông cảm cho anh mà. Em đã thôi đòi hỏi tối nào anh cũng phải nói chuyện điện thoại với em tới 12h đêm, đã thôi những lần bắt anh thức cùng (em vốn khó ngủ), để rồi anh phải dụ dỗ, phải hát ru, đọc truyện đêm khuya... để năn nỉ em đi ngủ.
Anh trách em sao suy nghĩ quá nhiều, nhưng có bao giờ anh thấy mình thay đổi? Chúng ta không dễ để đến được với nhau, sao anh không biết giữ gìn mà buông tay nhanh quá vậy? Dù anh biết con gái yêu xa sẽ rất thiệt thòi, sao anh không là AB của ngày trước, an ủi, động viên để em thêm tin tưởng?
Bởi phút giận dỗi mà em đã trách anh, em nói 2 tháng tới em sẽ không làm phiền anh nữa (2 tháng mà trước đây anh từng nói anh cần nó để hoàn thành một số mục tiêu gấp gáp), em sẽ thôi suy nghĩ nhiều, sẽ tập trung vào công việc và luận văn cao học... Chỉ vì câu nói ấy mà anh im lặng suốt mấy ngày dài, không hề liên lạc...

Có rất nhiều lý do để giải thích cho điều đó nhưng em hy vọng anh không phải mệt đến nỗi, bận đến nỗi không thể gọi cho em. Em cũng hy vọng không phải em làm anh mệt mỏi, khó xử, chán chường đến nỗi không muốn gọi lại cho em. Và em càng hy vọng không phải sự xuất hiện của cô gái nào đó khiến anh không cần em nữa...
Nhưng dù là im lặng vì lí do nào đi chăng nữa thì đó vẫn là một sự im lặng khiến em đau lòng và lo lắng. Em nói rằng em sẽ tập trung vào công việc nhưng em chẳng làm được gì. Em muốn nổi loạn, em vốn ổn với cuộc sống một mình bao lâu nay nhưng giờ em sợ căn phòng chỉ có mình em. Đã bao lần em toan cầm điện thoại gọi cho anh nhưng rồi dặn lòng mình dừng lại. Bởi lẽ, nếu em gọi anh trước thì mãi mãi anh chẳng thể nào hiểu được sự thay đổi của bản thân mình đã khiến em buồn như thế nào., anh sẽ mãi mãi trách em là người sai, sẽ mãi mãi chẳng biết được lỗi của mình, mãi mãi chẳng thể thay đổi, và nếu tiếp tục, một ngày nào đó em sẽ lại trách anh hờ hững, anh thay đổi, anh vô tình....
Nhưng em cũng sợ, nếu cả em và anh cùng im lặng, có khi nào mình sẽ... lạc mất nhau?
Em đang chờ, còn anh, anh có đang chờ cuộc gọi từ em?

Du Miên
Read more…

Độc thân à, đã "ế" đâu mà vội yêu làm gì?

Độc thân à, đã "ế" đâu mà vội yêu làm gì? Để rồi cũng vội chia tay...


Độc thân và "ế", vế nào cũng là khuyết "người yêu", nhưng độc thân là chưa muốn yêu, còn "ế" là muốn nhưng mà chưa thể. Bạn có thể độc thân, nhưng đừng làm mình "ế"!

Độc thân là mỉm cười với những người đi ngang qua cuộc đời mình, biết ai sẽ thuộc về mình và mình thuộc về đâu. Còn "ế" là chỉ nhìn họ đi qua, từ bỏ cơ hội để yêu thương dù biết rằng mù quáng.

Độc thân là tự tin, còn "ế" là ghen tị xếp chồng nhau và loay hoay không biết hài lòng với cuộc sống.

Độc thân là biết chờ đợi tình yêu nhưng không bị động, còn "ế" là vội vã và cuống quýt với những thứ vốn sinh ra đã không dành cho mình.

Độc thân là biết kiêu hãnh với chính mình, còn "ế" ngoài tự bi lụy bản thân ra, thì chẳng còn gì khác.

Độc thân là biết lúc nào "cần" yêu và "nên" yêu, còn "ế" chỉ biết ngồi nhìn tình yêu đi qua và tiếc rẻ!

Độc thân là lựa chọn, còn "ế" là vì "không thể khác"!

Độc thân là khôn ngoan, "ế" là ngơ dại! Hay cùng vì ngơ dại, nên bạn "ế", dễ hiểu thôi!

Vậy bạn sốt sắng yêu đương làm gì, là bạn nhận mình ế, hay vẫn còn độc thân?

Cơ hội yêu đương sẽ không chia đều cho cả hai, nếu bạn tự mình đứng vào hàng "ế". Vì bạn không biết nhìn ra giá trị của chính mình, nên bạn "ế", sẽ là điều hiển nhiên!

Thế bây giờ, bạn sẽ nhận mình ế, hay mỉm cười và chấp nhận hai chữ "độc thân"? Nếu là độc thân, thì đã "ế" đâu, vội yêu làm gì?

Chầm chậm thôi, để chờ một tình yêu đích thực. Một tình yêu không xáo trộn bởi những nghi hoặc của vội vàng, một tình yêu bình lặng và giản đơn bởi không cần tô vẽ, một tình yêu an yên nhưng đắp đầy hạnh phúc vì bạn tìm được đúng người. Và vì hạnh phúc đến muộn, nên hạnh phúc này sẽ tự biết trưởng thành để giữ lấy nhau.

Cuống quýt làm gì, vốn dĩ trên đời này luôn tồn tại một nửa của cuộc đời ta. Chỉ là đang lạc nhau ở một nơi nào đó, chỉ là chưa tìm thấy, chứ không phải không còn.

Hối hả làm gì, khi tình yêu chớp nhoáng chỉ thỏa mãn những xúc cảm nhất thời. Nóng vội làm gì, khi người yêu ta vẫn còn ở phía trước?

Độc thân mà, đã "ế" đâu! Vội yêu làm gì, để rồi cũng vội chia tay?

Lạc Hi

Read more…

Đĩ và đạo đức

Thật ra ‘đĩ’ nên là một tính từ nói lên bản chất con người chứ không nên là danh từ để nói về thân phận một người.


Đĩ cũng có nhiều loại, có loại tham tiền, có loại yêu nghề và cũng có loại trí thức.

Đời gọi họ là đĩ là điếm phải chăng cũng là thói đời khinh mạt chứ chắc gì hơn nhau một chữ đạo đức.

Làm đĩ – đã gọi là làm đĩ thì chắc chắn nó là một cái nghề mà dù xã hội có hay không công nhận nó thì bản chất vẫn không thay đổi. Là nghề thì chả lấy gì là sung sướng khi phải ‘làm’ – đặc biệt là cái nghề mà cả xã hội khinh khi và phỉ nhổ, hay ít ra là ở phương Đông với bề dày lịch sử phong kiến như nước ta.

Mà thật ra thì làm đĩ có gì đáng khinh? Tôi thấy khối người cứ hùa nhau cho rằng đĩ là thứ làm băng hoại đạo đức xã hội, phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác, làm mai một những giá trị nhân văn của loài người… và đủ thứ các thể loại tội ác khác. Điều đó làm tôi nghĩ ‘Một con đĩ có sức mạnh đến thế sao? Nếu thế thì hàng đàn người kéo nhau làm đĩ mất!’.

Mà tôi quên mất, tôi xin nói rõ là tôi chỉ nói về loại đĩ có đạo đức, còn liệu có yêu nghề hay không, có trí thức hay không thì miễn luận bàn đến. Một con đĩ có đạo đức là trên giường biết thỏa mãn khách chơi, ra đường biết kiêu hãnh cho nhan sắc và không tranh giành một thằng đàn ông nào với vợ của chúng. Đĩ là phải rạch ròi giữa tình yêu và công việc, là đĩ thì không yêu khách hàng của mình – như thế là có đạo đức rồi.

Mà như cái nhìn của xã hội thì ‘đĩ’ là một thứ có sức mạnh vô song đến mức có thể ‘khuynh đảo’ cả một thế hệ một đất nước, làm hao tổn đến nền văn hiến, suy đồi văn hóa, làm xuống cấp đạo đức quốc gia. Nghe sao quyền uy quá nhỉ! Nếu mang ra hỏi một ‘đĩ già’ – tạm gọi là thế vì có nhiều năm kinh nghiệm, hay đơn giản là đĩ yêu nghề - thì câu trả lời là ‘Đéo có đâu con ngu.’. Thì ra cái chữ ‘đĩ’ nó không quyền lực đến thế mà do người ta chỉ tìm một cái cớ để đổ trách nhiệm thì đĩ là thứ lý tưởng nhất để nhận hết những thứ hổ lốn, dơ bẩn. Có ai đứng ra bảo vệ danh dự hay công lý cho một con đĩ bao giờ?
Thật ra ‘đĩ’ nên là một tính từ nói lên bản chất con người chứ không nên là danh từ để nói về thân phận một người.
Tôi hỏi nhé có ai khi không đến gõ cửa nhà bạn và hỏi thẳng vào mặt chồng bạn là ‘Chơi không anh? 200 nghìn thôi.’, hay hùng hổ giữa chốn đông người mà la hét lên rằng ‘chồng mày làm tao có thai rồi đấy, liệu đằng nào thì liệu’,… Làm thế nào mà họ có thể làm thế nếu chính anh chồng yêu quý của các cô, các bà, các chị không tìm đến họ, không tỉ tê rằng ‘gia đình anh không hạnh phúc’, ‘anh cần em và bất chấp quá khứ’, ‘hãy để anh chăm sóc cho em’… Chính đức lang quân yêu dấu ấy mới là người sinh ra những thứ được chỉ mặt đặt tên là ‘phá hoại hạnh phúc gia đình’, ‘giật chồng cướp cha’, ‘suy giảm đạo đức con người’… Cuối cùng người bị lên án là những con đĩ. Có bất công không khi người đáng bị lên án là các ông chồng kia, họ làm điều họ muốn, họ thích mà không quan tâm với một ai khác. Bọn đàn ông ấy chỉ quan tâm đến chúng và khiến một con đĩ có đạo đức thành một con ‘đĩ’.
Mà ‘đĩ’ đôi khi không chỉ dùng để nhắc đến những người làm nghề ‘bán trôn nuôi miệng’ mà còn một số kha khá các em xinh tươi hàng ngày hưởng thụ trên đồng tiền của người khác – một kiểu ‘đĩ’ thực sự. Đấy mới là thứ ‘đĩ’ mà chúng ta cần tránh xa! Các em ấy không yêu anh nào nhưng giỏi đòi hỏi, buộc các anh phải cung phụng cho đến khi ‘sức tàn lực kiệt’ thì ‘đường anh anh bước, đường tôi tôi về’. Thứ này buộc các anh chồng phải ki bo với vợ và rộng mở với người tình, đó mới là phá hoại hạnh phúc gia đình, mới làm suy đồi xã hội – một xã hội chỉ chạy theo kim tiền vật chất.
Còn thứ đĩ biết vị trí của mình thì chẳng có gì để lên án, vì có cầu mới có cung. Các cô cũng vì cuộc sống, cũng cơm – áo – gạo – tiền mà chấp nhận đem thân ra là thứ công cụ phục vụ cho những thằng đàn ông ‘rẻ rách’ ham mê của lạ, không chung thủy và mục nát giá trị đạo đức. Các anh tưởng làm đĩ thì thích lắm sao? Thử gặp phải một tên bệnh hoạn xem có thích không? Đĩ không ai bảo vệ mà còn bị chèn ép bởi ma cô, tú bà, bảo kê. Đem sức mình ra mà nuôi cả đàn sói đói như thế thì có thích không? Chắc phải thốt lên ‘làm đĩ thật tuyệt!’ nhỉ?

P.S:
Bản thân tôi không kì thị những người làm đĩ, nhưng một anh chồng đi chơi đĩ thì không thể chấp nhận.

Carmen Nguyen


Read more…

Đừng yêu em một cô bé lễ tân

Anh ah, nếu thấy khó quá hãy bỏ cuộc...

Đừng yêu em một cô bé lễ tân

Anh àh, đừng yêu một cô bé lễ tân như em...

Đầu tiên khi yêu nhau, anh phải chấp nhận cái lịch làm việc cứ luôn thay đổi hàng ngày, hàng tuần, hàng tháng, để theo đó mà sắp xếp thời gian để có thể gặp nhau,,,rồi kể đến việc sau này "lỡ" mình có cưới nhau rồi, anh phải cắn răng chịu đựng cái cảnh tờ mờ sáng, vợ đã lục đục dậy đi làm khi đèn ngoài đường còn chưa tắt,,,,hay cái cảnh vợ rón rén về khi cả nhà vừa mới say giấc,,,Ấy là em tội nghiệp khi anh cứ phải bất chợt thức giấc hay cứ phải chờ cửa rồi đón đưa này nọ chứ chẳng phải em than vãn gì đâu nhá.

Rồi khi anh nhớ em, hoặc nhắn tin nhắc ăn trưa, ăn tối, uống thuốc,,,hay gọi điện thoại có việc gấp, em lại để anh chờ dài cổ vì lúc ấy em đang bị một đoàn khách vây quanh, không có thời gian để thở,,,anh không kịp hiểu cho em, rồi lại giận hờn, trách móc.

Anh àh, do bệnh nghề nghiệp, nên có lúc em đã biết tỏng anh đang nghĩ gì muốn gì và cần gì khi nhìn vào mắt anh, khi anh chưa kịp nói ra hay thể hiện điều gì hết,,,,cũng giống như khách bước vào KS, em phải biết khách cần phòng loại nào, loại giường gì, hay khách nào là chỉ vờ hỏi giá để đi Washington City vậy áh.

Thêm nữa, anh biết không rồi em sẽ vì anh mà làm hài lòng bà cô bên chồng hay mẹ chồng như chính cách em làm hài lòng những vị khách khó tính vậy,,,đương nhiên sau đó anh sẽ phải làm cái thùng rác để em trút hết nếu như có lúc em bị oan ức.

Sau một ngày phải mang vác cả đống xi măng mang tên mỹ phẩm trên mặt, em thích có thời gian chăm sóc da và bản thân anh àh,,,vậy nên lâu lâu em sẽ mặt kệ anh nấu nướng, giặt giũ còn em sẽ tận hưởng phút giây thư giãn khi đắp mặt nạ hay ngâm mình trong bồn tắm.

Điều này là khó chịu nhất nè anh,,,trong công việc, không cần biết áp lực hay mệt mỏi như thế nào,em luôn tươi cười, niềm nở với mọi người,,,luôn hòa nhã, duyên dáng dù trong ánh mắt, nên thỉnh thoảng, àh mà không, nhiều khi sẽ vô tình làm người khác Say nắng hoặc thậm chí là thích, mà chuyện này em đâu có cấm họ được đúng không anh. Vậy nên sẽ có nhiều bóng dáng của nhiều người thứ ba trong câu chuyện cãi vả giữa chúng ta, làm anh tức điên đến mức máu lên đến não, và rồi em, vì mệt mỏi công việc cũng chẳng thèm giải thích và đề mọi chuyện ra sao thì ra...

Vậy đó,,,bấy nhiêu lý do đó có khiến anh suy nghĩ đắn đo trước khi yêu em?

Sophie Thảo Nguyên
Read more…

LÒNG THAM và PHỤ NỮ

Trong điện ảnh, để miêu tả một gã đàn ông tham thật dễ vô cùng. Đạo diễn chỉ cần kiếm một gã béo, bụng càng to càng tốt, cho lão đeo dây chuyền vàng và chải dầu bóng là xong…

LÒNG THAM và PHỤ NỮ

* Nhưng để tả một cô gái tham thì rắc rối lắm. Chả có chi tiết nào khiến khán giả tin ngay. Nếu cô ta vừa tham vừa ác lại càng phức tạp.

* Nhưng ai mà không biết, thực ra hầu hết các nàng đều tham lam: tham mỹ phẩm, tham quần áo, tham trang sức, tham hoa, tham lãng mạn, tham xe cộ, tham tiền, tham đàn ông...

* Phụ nữ chân chính có vẻ đẹp đoan trang, kín đáo, thùy mị nhưng người ta quên rằng vẻ tham lam cũng thế. Tham lam thường được các cô biểu hiện một cách dễ thương, e ấp, mong manh đến đau lòng người đời.

* Chả cô gái có giáo dục, có đức hạnh nào được bạn trai dẫn vào trung tâm mua sắm lại đòi cái nọ, đòi cái kia, lại reo lên khi thấy kim cương, lại nhảy cẫng lên khi thấy vàng bạc. Các nàng chỉ chớp chớp mắt, quay mặt đi, thở dài hoặc vân vê tà áo mỏng, ấy là tuyệt chiêu mỹ nhân… việc còn lại là của đàn ông. Rõ ràng ở khúc sau, phụ nữ thực tế hơn, chính xác hơn, đòi hỏi chi tiết hơn, tóm lại là tham hơn.

* Chỉ cách một đêm tân hôn, mọi thứ hoàn toàn đổi khác. Cô gái ngây thơ có thể biến ngay thành bà vợ chặt chẽ, chi li. Chỉ còn cách giải thích là thói ấy xưa họ đã có rồi nhưng lại giấu đi. Tất cả đàn ông đều sợ phụ nữ tham. Chả phải vì keo. Mà bởi phụ nữ tham chắc chắn bớt dễ thương, bớt ngây thơ, bớt đẹp. Nhưng dẫu sợ suốt đời và tìm mọi cách truyền nhau nỗi dễ sợ ấy để tránh, đàn ông vẫn cứ mắc bẫy hoài và suốt đời cứ mắc bẫy.

* Vì phụ nữ quá khôn, quá thông minh và mưu trí. Họ tham một cách đáng yêu, tham một cách trong sáng đến mức tham trở nên trong vắt như pha lê.

* Họ tham một cách tươi đẹp tới mức ta dâng hiến, ta giao nộp, ta cống nạp một cách vui vẻ, tự nguyện. Khi các thiếu nữ cầm các món ta mua, ta run rẩy vì hạnh phúc, vỡ òa vì sung sướng, ứa nước mắt vì cảm động. Thật không có nỗi tham nào lại sâu sắc hơn và tinh vi hơn.

* Điều oái oăm là đôi khi phụ nữ càng tham càng đẹp. Lúc ấy mắt họ long lanh, má họ hồng lên, mũi họ vươn cao và miệng họ hé mở. Nhan sắc tỏa ra lấp lánh như ánh hào quang. Do đó, chả thiếu gì đàn ông trên thế gian này coi việc tìm ra giây phút tham của phụ nữ là giây phút may mắn, coi như cảm giác thăng hoa và… cũng chết dần, chết mòn từ túi tham vô đáy của phụ nữ.

Phú Phan
Read more…

SỐNG THANH THẢN GIỮA ĐỜI

Một người không tốt với bạn , bạn không nên quá bận tâm . Trong cuộc sống của bạn, không ai có nghĩa vụ phải cư xử tốt với bạn trừ cha mẹ. Còn với những người tốt với bạn, bạn nên trân trọng và biết ơn điều đó.

SỐNG THANH THẢN GIỮA ĐỜI
Ảnh minh họa

* Nhưng bạn cũng cần phải có chút đề phòng bởi mỗi người khi làm bất cứ việc gì đều có mục đích riêng của họ . Hãy nhớ, họ tốt với bạn không đồng nghĩa với việc họ phải quý mến bạn.

* Không có ai là không thể thay thế, không có vật gì thuộc hoàn toàn sở hữu của bạn. Vì thế, nếu sau này người bạn yêu thương không còn ở bên, hay họ không còn là nơi bạn có thể đặt niềm tin, bạn cũng đừng bi lụy. 

* Sinh mệnh con người thực sự ngắn ngủi, bạn đừng để mỗi ngày trôi đi vô ích. Người ta tham vọng sống lâu nhưng bạn chỉ cần sống hạnh phúc mỗi ngày. Hãy trân trọng và yêu lấy cuộc sống hiện tại của bạn. Trên đời này không có gì là nhất cả.

* Bạn đừng mơ ước một tình yêu hoàn hảo, cũng đừng thổi phồng nỗi đau khi nó không còn.

Bạn có thể bắt mình phải giữ chữ tín, nhưng không thể yêu cầu người khác làm thế với mình.

Bạn có thể yêu cầu bản thân phải đối đãi tốt với người, nhưng bạn không thể kì vọng người ta sẽ làm ngược lại.

* Khi bạn tốt với họ, họ không có nghĩa vụ phải tốt lại với bạn. Hãy nhớ điều này nếu không bạn sẽ luôn gặp ưu phiền trong cuộc sống.

* Chỉ những ai có duyên phận mới trở thành người thân của nhau, cho dù trong cuộc sống bận rộn bạn ít khi gặp mọi người, nhưng bạn hãy trân trọng từng khoảnh khắc khi còn bên họ. Hãy dành cho họ thời gian để yêu thương bạn hơn.

 Phú Phan
Read more…

Tôi đã sống tùy tiện vừa đủ

25 ko thể làm được tất cả những gì mình thích và có được tất cả những thứ mình muốn, nhưng lại có tự do và biết cách làm cho mình trở về được với thanh thản. Để vẫn cầm lên được, buông bỏ được dù khó dù đau.


Bạn bảo: ngày xưa mày ngoan và ngây thơ cơ. Mình bảo, giờ vẫn ngoan chứ, chỉ không ngây thơ thôi. Mà ngoan thật chứ cũng đâu phải giả vờ. Có điều ngoan đúng nơi đúng người đúng lúc, ko khờ nữa. Tự an ủi rằng, làm sao con người ta có thể sống mãi với cái thời 19 được. 

19 tuổi, hào hứng và tha lôi ti tỉ những BB cream, phấn nền phấn phủ, dạng nén dạng bột,mascara gel kẻ mắt phấn má hồng… 25 tuổi thấy không cần thiết và phiền phức với sự lỉnh kỉnh, đồ trang điểm trong túi xách chấm hết ngoài hai thỏi son một dưỡng, một màu. Bù lại, không đi làm nhưng như thói quen, lúc nào cũng kè kè bút, sổ.

19 tuổi, ăn kiêng để giảm béo, không giảm được lạng nào thì vật vã, lăn lộn, muốn mình đi thế nào nhìn cho đẹp, nói thế nào nghe cho thanh. 25 tuổi, có thể ngồi lên kệ bếp, vừa gác chân vào bồn rửa vừa ăn cơm nguội với cà chua sống dầm đường; có thể lê la bất cứ mặt phẳng nào không quá bẩn, chém gió (đôi khi) thô thiển với bạn bè không phân biệt zai gái, miễn thấy vui. Cái gọi là “hình tượng” nghe thật xa xôi và phù phiếm.

19 tuổi, dù sắp hết tiền ăn vẫn còn có thời gian và trí lực để băn khoăn liệu sắp đi chơi thì nên hay không mua thêm áo mới. 25 tuổi, không giàu nhưng đủ xèng mua sắm thứ mình thích mình cần, lại thấy chẳng để tâm bọn đàn ông nhìn ta bằng ánh mắt thèm khát hay kì thị, chẳng quan trọng bọn con gái liếc ta ngưỡng mộ hay dè bỉu ra sao. Mặc cái gì mình thích, và tự thấy đẹp, bất kể đi ngang bố con thằng nào xì xầm to nhỏ, bất kể chân ngắn, da đen, bụng béo, người lùn… Đi tông rồi mặc midi, maxi các kiểu, đơn giản vì váy ấy thì mát và dép ấy không làm ta đau chân.

19 tuổi, khép nép ăn nói vì sợ người ngoài đánh giá này nọ, nhiều khi có cảm tình cũng chả dám nhận. 25 tuổi, thích thì nhích luôn còn không yêu giả dép bố về. Có thể xù lông cãi nhau với một con mụ ất ơ gây sự với mình hay bạn mình ở ngoài iđường. Nhiều khi chả hiểu, cái máu điên ấy ở đâu ra, từ bao giờ mình đã trở thành như thế, cũng có tí buồn. Cơ mà nghĩ lại, vẫn thấy như giờ tốt hơn, mình là chính mình thì sao mà xấu hổ, nhủ thầm chắc bản chất gặp cơ hội mới được đà trỗi dậy.
21 tuổi, phát cuồng với lấy chồng. 25 tuổi, mồm thì vẫn kêu gào cho vui nhưng dửng dưng nhìn mọi người cả thân lẫn quen lên xe hoa lũ lượt, trên news feed hàng ngày tràn ngập ảnh khoe con của những bà mẹ trẻ, thờ ơ lăn chuột rồi quay sang đắm đuối với phim ba xu, truyện ngôn tình.
25 tuổi, biết lịch sự từ chối những thứ mình không thể đón nhận, bốp chát thẳng thừng những thành phần cà chớn. Nhớ thời 19 lập lờ cả với nhiều người mình không thích, để tự thấy đó là niềm vui, nghĩ lại thấy thật đáng xấu hổ và ăn đập…
Nhưng đời đâu dễ dàng. Sáu năm, cho ta thời gian để lớn lên, để ta chủ động nhiều như vậy,tùy hứng nhiều như vậy, ắt phải trả bằng giá khác.
25 còn lười biếng và trẻ con, nên vẫn có những ngày ăn chơi bét nhè không thèm nghĩ, sau đó là mất ăn mất ngủ, thức chong chong đến sáng vì lo định mức, đề tài, deadline. (Dù có khi biết thức chỉ để vật vã thôi). Nhớ thời chỉ biết đi học và xin tiền nhà, thích thì làm thêm, không thích thì nghỉ. Giờ nghĩ dại, mệnh đề: bỏ việc = tức khắc treo niêu.
25, lại chẳng thể đứng trước mặt một đứa mình không ưa rồi hét lên như thời con nít: Tao ghét mày, mày là đồ giả dối! Thay vì thế, chỉ âm thầm không chơi với nó nữa sau khi lẳng lặng lên Facebook chửi một câu thâm thuý. Hoặc đáng khinh bỉ hơn là vẫn cười đùa vui vẻ mặc dù trong lòng hận thấu tim gan, hùa vào những lời nói xấu sau lưng con người ấy. Có đôi lần cái áp lực nặng hơn cả tấn chì của vài từ đại loại: “mối quan hệ” “miếng cơm manh áo” “người lớn” “biết cư xử” “vị tha”… dồn ép, ghì chặt mình phải ôm hậm hực và cay đắng nuốt hết vào lòng.
25 cũng tự thấy chẳng còn đủ trẻ và can đảm đánh đổi an toàn, nhàn hạ lấy lý tưởng, ước mơ, để rồi lại ngồi nhìn thiên hạ đầy ghen tị, ngưỡng mộ xen hối hận, để lại tìm cách vơ thêm một vài lý do AQ cho những kém cỏi, nhát gan.
25 vẫn trải qua những đêm vùi đầu vào gối, hay mở mắt vô hồn chỉ để nhìn lên trần nhà. Khóc ướt tóc, vì bất lực, vì nản lòng, vì vài điều có thể được gọi tên tình yêu.
Ôi, tôi đã sống như thế? 19 đi theo quỹ đạo tâm lý bình thường của số đông xã hội, 25 thì nhen nhóm bất cần và chệch hướng, mâu thuẫn rồi đấu tranh, dù chưa trật hẳn khỏi đường ray nhưng nào dám khẳng định rẽ theo lối ấy là đường đúng. Song cũng có ai chỉ dùm đi hướng nào đến đích, hướng nào gặp tai nạn được đâu? 25 hoang mang như lạc trong rừng lúc trời sắp tối, 25 ân hận như khi quay đầu nhìn lại thấy mình thiếu cẩn trọng không mang la bàn, và 25 yếu đuối khi biết dù mình có quay về nhưng chẳng ở đâu là có bàn tay đợi.

25 tuổi, không tự ne nẹt mình trong những tiêu chuẩn của – người – khác, không cam chịu cái gọi là “an phận”, “hy sinh”, cũng không ảo tưởng về giá trị bản thân, coi đó là một trong những bí quyết để hạnh phúc. Tự cho phép nuông chiều mình, tùy tiện vừa đủ để cảm nhận cuộc sống thật trọn vẹn, để thấy sống sao cho mình thoải mái là liều thuốc tinh thần tốt nhất. Biết tự chăm sóc mình bằng suy nghĩ của một cô gái còn nhiều chán chường nhưng độc lập, biết thả mình phiêu lưu đến một giới hạn và tự nhấc bước quay về, biết tự cân bằng để chữa lành vết thương, tự xoay sở giải quyết vấn đề sau chỉ đôi câu than vãn. Và mỉm cười cảm ơn tất cả ngọt ngào hoà lẫn đắng cay sau ngần ấy thời gian. 25 không thể làm được tất cả những gì mình thích và có được tất cả những thứ mình muốn, nhưng lại có tự do và biết cách làm cho mình trở về được với thanh thản. Để vẫn cầm lên được, buông bỏ được dù khó dù đau.
Gọi một cách to tát đấy là sự trưởng thành từ một thiếu nữ (tạm gọi là) ngây dại trở nên một người phụ nữ (tạm gọi là) chưa già; gọi một cách đơn giản là sự thay đổi suy nghĩ của một đứa con gái sau hành trình sáu năm cuộc đời; hay một cách hình sự hóa là những bê tha về bản chất và cách sống của một thành phần đang mất mát dần niềm tin về những giá trị tốt đẹp. Tôi ko biết nên gọi thế nào, hoặc cả ba đều không phải. Sau mỗi cái vòng quay sáu năm, lại biết bao nhiêu là điều mới, đến và đi. Hơn hai nghìn một trăm ngày cơ đấy… Có chăng một điều chắc ko đổi được, rằng 19, 21, 25 hay 31 tuổi, hoặc ít, hoặc nhiều hơn, mỗi nàng Eva đều có lúc cô đơn ngay giữa chốn đông người, bất an ngay cả khi đang hạnh phúc, và thời điểm nào trong vô thức cũng còn nhiều quá những chênh vênh.

Trần Hiền Hạnh

Read more…

Sinh viên sắp ra trường và nỗi ám ảnh việc làm

Khi còn con nít, chúng ta vô tư vui đùa, chẳng màng tới chuyện gì và cũng chẳng bao giờ kéo chuyện hôm trước tới hôm sau.

Khi bước chân vào Cổng trường Đại Học, ta dần học được cách tự lập về mặt tinnh thần.Chúng ta đã học được cách tự lo liệu mọi thứ trừ chuyện kiếm tiền. Thế nhưng việc học hành, việc duy trì các mối quan hệ, việc giải quyết chuyện này chuyện kia, việc học hành thi cử, việc sống sao cho người khác ko xem thường, sống sao cho đẹp tình đẹp nghĩa,...cả khối chuyện phải lo, phải nghĩ, phải tính. Đôi khi ta còn có chút thời gian rỉ rê với bạn bè, nói chuyện với người này người kia.


Rồi khoảnh khắc ta sắp bước chân ra đường đời, sắp xa giảng đường lớp học. Tự nhiên ta thấy buồn buồn, ta thấy lo lo, ta thấy sợ sợ. Ta bị ám ảnh vì chuyện cơm áo gạo tiền những lúc bố mẹ ta túng thiếu, những lúc đứa này kêu tao kiếm được việc rồi, lương cũng kha khá, nó có tiền trả nợ cho bố mẹ nó rồi. Ta bị ám ảnh bởi, nhỏ này chẳng xinh đẹp gì mà lại có anh người yêu đẹp trai, nhà giàu, mới đó mà nó xin được việc rồi. Đứa kia học hành chẳng ra gì thế mà lại kiếm được ngon mà nhàn,... ta bị ám ảnh đủ thứ, và giờ ta sợ khi phải ra trường, khi bắt gặp người quen với câu đầu môi : Ra trường rồi ah, có việc làm chưa... Học trường đó ngon thế mà ko xin đc việc ah... Thế thì đừng đi học , đi làm công nhân có phải đỡ phí hơn ko, ...Ôi đủ thứ. Ta ngán ngẩm quá.. 

Ta- vốn dĩ cũng đâu phải cái kiểu mọt sách đến mực chỉ biết tiêu tiền của bố mẹ và học đâu. Ta cũng đi đây đi đó, làm này làm nọ, quen người này người kia, ta cũng cố gắng thay đổi cái này cái kia, để mong cho mình tốt hơn trước. Ta cố gắng học cách đối nhân xử thế, ta học cách thể hiện tác phong chuyên nghiệp, ta học cách vượt qua các đợt phỏng vấn. Ta cũng đã có chút kinh nghiệm dắt bên lưng quần chuẩn bị cho cái khoảnh khắc bước ra trường. Nhưng.... ta vẫn sợ. Vì vốn dĩ ta rất mỏng manh, ta dễ bị tổn thương, ta yếu đuối,, nhưng học cách mạnh mẽ ta ko làm được. Ta đã trăn trở về điều này rất nhiều. Chính lý do này làm cho ta trở nên như vậy.

Nghĩ, biết bao dự định ta hứa với bố mẹ khi ta ra trường, ta còn cả một sổ nợ ngân hàng to đùng đó ra, ta còn mấy đứa em cần ta chu cấp khi tình trạng bố mẹ ta đã không còn khỏe, cần được nghỉ ngơi. Ta đã hào hứng thế nào khi bước vào lựa chọn cho mình cái nghề đó, ta cũng thích nó cơ mà. Nhưng thời gian này, cái nghề đó nó khó " gặm " lắm. Lương thì chẳng bao nhiêu, khả năng đào thải lại quá lớn, áp lực từ nhiều phía, không làm không được, mà không cẩn thận là không còn ai tin mình. Ta cảm thấy có chút gì đó gọi là nản. Mà ko phải nán mà là quá nản. Ta thiết nghĩ, hay là làm đại cái nghề khác cũng được, nhưng ta thích cái nghề mà ta chọn, làm nghề khác ta không ưng. Người đời có câu : nghề chọn mình chứ mình không có chọn được nghề. Biết trước cái nghề không lo đủ cho ta, huống gì cho những người thân thương bên cạnh. Ta thoáng lung lay...

Rồi đây, ta cần một chỗ dựa, ta có bố mẹ, ta có anh em, nhưng ta ko muốn họ bị kéo vào nỗi lo của ta, bạn bè ta nó cũng nhiều nỗi lo lắm như ta vậy. 

Giờ đây ta cần lắm đôi vai lớn cho ta dựa vào, che chở cho ta, mang ta ra khỏi nỗi lo ám ảnh này, cần lắm...

Read more…

Em từ chối vì mẹ anh là lao công

1 câu chuyện có thật… Tôi còn nhớ ngày ấy – Ngày mà xứ Huế mưa rả rich, những cơn mưa ngâu cứ rơi…rơi… cho lòng tôi như nát tan. Hôm ấy tôi và em đứng dưới mưa rất lâu, thi thoảng lưỡi tôi “bắt” được vị mặn mặn, mà tôi cũng chẳng biết đó là nước mắt hay nước mưa chỉ biết nó rất ấm thi thoảng còn nóng nữa. Thế là em và tôi chia tay, tôi gặng hỏi lý do vì sao ? Em chỉ trả lời duy nhất 1 câu : “Mẹ anh là lao công”. Tai tôi như ù đi…Vì lý do này khiến tôi không thể ngờ được.

Em từ chối vì mẹ anh là lao công
Ảnh minh họa

Em bảo : “Em xấu hổ khi gặp “mẹ chồng” mặc bộ đồng phục  ngoài đường”.

Nhiều khi mẹ tôi làm việc xong nhưng vì nhiều lí do nên cứ mặc nguyên bộ đồ lao công ra ngoài đường làm các việc lặt vặt thêm, khi ấy em cùng bạn bè ngang qua mấy đứa bạn cũ cùng lớp hét toáng lên : “mẹ chồng tương lai con L kìa” hay “ Ra phụ giúp “mẹ” đi mày”… Thế là em mặt đỏ không phải vì bị phát hiện mà đỏ vì mẹ tôi  làm nghề lao công, em tủi hờn nên phóng xe  một mạch về nhà và khóc tức tưởi.

Em nói : “Bố mẹ em không chấp nhận vì 2 gia đình không tương xứng”.
Gia đình em : Bố là công an, mẹ là giáo viên, tôi nhớ lúc lần đầu về ra mắt “mẹ vợ”, mẹ em đã im lặng khi nghe tôi kể mẹ anh là lao công quét rác, tuy bác gái không “tròn mắt, miệng há hốc” nhưng tôi đủ hiểu mẹ em không thể chấp nhận một người như tôi.
Những ngày sau đó, tôi có về chơi nhưng bác gái cũng không niềm nở chào hỏi như lần đầu tiên, mà chỉ ngồi im. Tôi biết mình nên rút lui.

Em tủi : “Mỗi khi tụ họp bạn bè kể nhau về gia đình chồng”.
Những cô bạn thân của em ngoài giờ làm việc thì tụ tập lại kể cho nhau nghe nào là : tất tần tật về người yêu sắp cưới, gia đình chồng thế nào ?, công việc của bố mẹ chồng ra sao ?...
Hôm ấy em thủ thỉ trên điện thoại giọng buồn buồn, em nói gia đình chồng bọn bạn giàu lắm, mẹ chồng nó làm kế toán trưởng ngân hàng nên nó được chuyển đến ngân hàng mẹ ấy làm…
Tôi im lặng…

Đã như thế… Tôi nghĩ cũng đủ để nói lời xa nhau, càng níu kéo sẽ làm khổ nhau thôi. Cũng có người nói phải giải thích cho cô ấy, gia đình mẹ chồng hay mẹ vợ không quan trọng mà quan trọng là chúng mình sau này, hay có ý kiến khác bảo chưa gì đã “rút lui”…
 Nếu cô ấy đã nói chia tay vì mẹ tôi là lao công thì cho dù có lấy về làm vợ, tôi nghĩ cô ấy cũng không thể tốt với mẹ chồng được. Đành thế mỗi người đi mỗi phía như thế sẽ tốt cho nhau và mẹ tôi vẫn tiếp tục “ăn cơm nửa bữa, ngủ với chồng nửa đêm” - Những công việc lao công rất vất vả, họ hi sinh thầm lặng là người đem lại không khí trong lành cho nhân dân mỗi ngày, những lúc người ta chìm trong giấc ngủ là những lúc mẹ tôi lục đục thức dậy đi làm việc…
Tiếng kẻng kêu leng keng của những công dân quét rác vang lên… Mẹ tôi vẫn tiếp tục cho công việc! Tôi giật mình nhìn ra khung cửa sổ, nghe văng vẳng bên tai mình đôi ba câu thơ : “ Những đêm đông
           Khi cơn dông vừa tắt
          Tôi đứng trông
          Chị lao công
          Như sắt như đồng
          Chị lao công
          Đêm đông quét rác…”

Hải Đặng

Read more…

Có khó tìm quá không một người đàn ông tử tế và thật lòng yêu em?


Em muốn...yêu một người, một người đàn ông tử tế và thật lòng yêu em!

Em muốn...yêu một người, không cần phải đẹp, chẳng nhất thiết phải giàu (vì em cũng có đôi bàn tay để tự xoay sở lo toan đầy đủ cho cuộc sống của mình), em chỉ cần một người đàn ông tử tế và thật lòng yêu em!

Có khó tìm quá không một người đàn ông tử tế và thật lòng yêu em?

Em muốn... yêu một người, không cần quá màu mè phong cách, không cần lãng mạn giống như một lãng tử, nhưng cần phải có một bờ vai vững chắc, và đủ rộng để em có thể tựa vào những khi dừng chân mỏi mệt...trao cho em cảm giác an toàn và em có thể khóc ngon lành trong vòng tay ấy... bình yên..

Em muốn... yêu một người, có suy nghĩ lớn hơn em, cao hơn em một cái đầu.., có một bàn tay đủ lớn, đủ bao dung để ôm chọn lấy em, nắm chặt tay em bước qua dù có bất kì chuyện gì xảy ra.Chỉ là em đã từng yêu và phải chịu những vết cứa khá sâu vào tim, những vết thương tưởng chừng như quá sức chịu đựng, đã mất quá nhiều thời gian để cho nó hồi phục.Nên em muốn... yêu một người thật tâm sẽ giúp em xoa dịu vết thương ấy, vì em sợ bị tổn thương một lần nữa lắm lắm.

Em muốn...yêu một người, biết mỉm cười dịu dàng bỏ qua mọi lỗi lầm em từng trót vướng chân. Muốn bên một người luôn mong mỏi dành cả phần đời còn lại để che chở và đi bên em, trân trọng em.
Em muốn...yêu một người, lắng nghe em tâm sự, không chỉ là biết cách lắng nghe, mà còn phải bằng một sự đồng cảm trong tim, thấu hiểu được em, và chỉ dạy cũng như nâng đỡ em bước tiếp và sẽ góp ý với em trong từng lời em đang nói...
Em muốn...yêu một người, mạnh mẽ và quyết đoán, có tự trọng của một người đàn ông chứ không phải kẻ hèn nhát rụt rè và yếu đuối, là một người đàn ông có bản lĩnh thực sự, chơi bời phải biết điểm dừng và vẫn phải có ý trí làm ăn phấn đấu tạo dựng cơ nghiệp tiền đồ tương lai và trước tiên biết sống có trách nhiệm với chính bản thân, gia đình, bố mẹ của anh ta và có trách nhiệm vs những điều mình làm...để tương lai người đàn ông đấy sẽ không để người yêu, gia đình tương lai của mình phải khổ.
Em muốn...yêu một người, biết giấu nước mắt vào tim, biết giấu nỗi đau vào tận sâu đáy lòng sâu thẳm, và mạnh mẽ như một người đàn ông cứng rắn, biết kiềm chế để cả thế giới không biết sự yếu đuối của chính mình. Nhưng khi bên em, yêu em, người ấy sẽ sống thật với chính cảm xúc trái tim và con người mình!
Em muốn...yêu một người, có ý chí cầu tiến, có khao khát đam mê, sống cống hiến và không thụ động. Có thể lập nghiệp vươn từ hai bàn tay trắng, bằng chính sức lao động của mình và khiến mọi người nể phục, để em tự hào khi đi bên cạnh người đó, rằng "Ừ thì anh ta không giàu, nhưng anh ấy yêu em, a ấy không giỏi lắm.. nhưng sẽ vì em, em sẽ là động lực để anh ấy cố gắng, sẽ vì Em mà cùng nhau làm nên tất cả mọi điều có thể... chứ không phải người chỉ biết mở mồm ra để vẽ cả tương lai.

Em muốn...sẽ là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho người em yêu, sẽ là người ở bên cạnh người em yêu lúc người ấy đang gặp khó khăn hoạn nạn, cùng nhau cố gắng vượt qua, cùng nhau yêu thương cùng nhau chân trọng những gì mình đang có!
Em muốn...yêu một người, biết hổ thẹn khi mình thua kém, biết ngẩng cao đầu hứng lấy thành công, biết học cách chấp nhận thất bại, và đứng lên làm lại cuộc đời, chứ không phải ngồi ì phó thác đổ lỗi cho số phận...
Em muốn...yêu một người, biết phấn đấu gây dựng tương lai sự nghiệp, nhưng sẽ tuyệt vời hơn nếu người ấy sẽ nhớ về em ngay cả khi bộn bề công việc, vẫn sẽ nghĩ đến em ngay cả khi em không có gì để người đó phải lo nghĩ, vẫn sẽ quan tâm em dù mỗi ngày chỉ là một tin nhắn nhỏ... biết nắm chặt tay em khi đi trên đường bất chợt gặp một người quen nào đó... Chứ không phải là thương nhau để đó, kiểu giống như là giữ chỗ, lấy phần vì sợ người khác giành giật mất!?
Em muốn...yêu một người, yêu em vừa đủ để giữ lại lý trí, vừa đủ để không còn có thể yêu thêm một người nào khác...
Em muốn...yêu một người, yêu em không chỉ bằng những lời nói gió thoảng, mà còn đi kèm với những hành động thiết thực xuất phát từ con tim...
Em cần một điểm tựa để mỗi lúc tâm hồn trống rỗng, chênh vênh có ai đó ở bên, sẻ chia.
...để những khi thấy nhớ, lạc lõng ở thế giới của mình, những khoảnh khắc yếu lòng và có một giây phút nào đó em đi sai đường, những lúc tưởng chừng như sẽ gục ngã trước những thất bại, trước sóng gió cuộc đời có ai đó nâng em dậy!
Em cần người ấy sống vì em, nghĩ cho em, và xây dựng một tương lai có hình bóng em trong đó...
Em không cần một cơn gió...
Em không chờ đón một cơn mưa...
Em cũng chẳng cần cầu vồng rực rỡ...
Em cũng không cần một chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng đến đón em về làm công chúa!
Em chỉ cần mỗi ngày bên ai đó...
Dù có vui hay có khổ thì người ấy vẫn có thể làm em cười
Chẳng hề chơi vơi trong một thế giới mà trái tim em chỉ đơn độc một mình...
Em muốn... yêu và được yêu, muốn dành chọn cuộc đời mình ở bên yêu thương, chăm sóc cho một người đàn ông như thế...
Anh có thể... là "người ấy" của em không?

Ngọc Băng
Read more…

Nếu phải khóc, thì hãy cứ khóc đi con

Con người bằng máu bằng thịt chứ đâu phải gỗ đá, chính vì biết đau nên mới biết khóc, chính vì biết khóc nên mới biết trưởng thành mà không đánh mất bản thân mình.

Không phải cứ nuốt nước mắt là chứng tỏ mình trưởng thành đâu con, không phải cứ tỏ ra mạnh mẽ là sẽ vực dậy mọi nỗi đau. Càng những vết thương lớn, con càng phải để bản thân bộc lộ hết cảm xúc, nếu khóc được hãy cứ khóc, ngã đau thì khóc, làm sai thì khóc. Nước mắt sinh ra là để vỗ về con người những lúc yếu đuối, để rửa sạch con mắt nhìn đời sau một lần phải chịu sự trả giá đau đớn. Vậy thì tại sao con lại keo kiệt với chính mình?

Nếu phải khóc, thì hãy cứ khóc đi con

Khóc đi con ạ, nếu con thấy đau. Bởi vì chỉ có khóc con mới ghi nhớ được những điều đã từng khiến con khóc, một cách sâu sắc, trong tâm khảm. Con sẽ nhớ về lý do khiến nước mắt con rơi và khô thành từng vệt, trái tim của con cũng sẽ thổn thức mỗi lần gợi nhớ lại những chuyện cũ đã sai.

Ở đời này, có ai là làm tốt hết tất cả mọi chuyện hả con? Có ai là kiểm soát được nước mắt không rơi? Đừng tự ép nước mắt chảy ngược vào trong, cũng như đừng tự dày vò tâm trạng. Vào lúc tổn thương thì con còn cứng cỏi với ai? Vào lúc đau đớn thì tại sao lại phải cắn răng ngậm miệng?

Chúng ta làm sai, chúng ta phải sửa, mỗi một lần như thế, mẹ tin rằng con sẽ tốt lên, cùng với đó là những vết chai trong tim cứ lớn dần. Nhưng con à, ai mà chẳng phải trải qua tất thảy mọi điều như thế? Những người càng trưởng thành, càng có những khoảnh khắc nước mắt tự rơi.
Mẹ chỉ dạy con phải sống chân thật và dũng cảm, không có nghĩa là con sợ hãi việc rơi nước mắt. Đôi khi nước mắt dạy chúng ta cách ve vuốt tâm hồn, vực dậy bản thân, để khi khóc xong rồi sẽ coi mọi chuyện như đã qua, như thế mới có thể bắt đầu lại một ngã rẽ mới.
Cuộc sống đâu dễ chịu, và con sẽ luôn phải đối đầu với thử thách, sự sụp đổ, những lần bị phản bội, bị bỏ rơi, những lần cơ hội tuột khỏi lòng bàn tay và những điều oan trái mà lắm lúc con vẫn phải im lặng gánh chịu. Vậy thì, lúc nào mệt mỏi, hãy khóc đi con ạ.
Khóc rồi, không có nghĩa là con sẽ trở thành kẻ yếu mềm hay hèn nhát, không phải con sẽ là kẻ thua cuộc trong những mục tiêu con đặt chân đến ở những quãng đường đời. Chỉ là khóc cho thỏa rồi phải phủi tay đứng lên, khóc cho đã đời để rồi ngày mai lại tiếp tục nỗ lực.

Có rất nhiều thứ mà cuộc đời vẫn dạy cho chúng ta biết, chẳng có điều gì là như ý mình đâu con. Cũng chẳng hề có một bàn ăn sẵn bày ra đợi chúng ta nhấm nháp thưởng thức dần dần mà không có đánh đổi bằng đau thương và mất mát. Con chỉ có thể trưởng thành qua những nỗi đau, giống như những người trưởng thành phải trải qua những lần cạn khô nước mắt.
Người ta vẫn có thể bản lĩnh trong nước mắt, như con của mẹ ngày bé vẫn rất nhiều lần tự đứng lên mặc dù ngã rất đau. Con người bằng máu bằng thịt chứ đâu phải gỗ đá, chính vì biết đau nên mới biết khóc, chính vì biết khóc nên mới biết trưởng thành mà không đánh mất bản thân mình.
Con rồi cũng sẽ lớn nhanh thôi, rồi con sẽ trưởng thành như quãng đường mẹ đã từng trải, chỉ có điều, dấu tích lớn lên sẽ khác nhau, và mẹ không thể nói trước được con sẽ phải trải qua những gì. Con sẽ phải tự đi, tự chấp nhận, tự đánh đổi, tự chọn lựa. Nhưng hãy nhớ, nếu quá đau thì hãy khóc, con à!

CaDe

Read more…

Hãy yêu sự cô đơn của chính mình

Tuổi trẻ ai tránh được những lúc tự thấy bơ vơ giữa cuộc đời? Hãy cứ tin là như vậy đi. Bạn cũng vậy, tôi cũng thế và tất cả những người trẻ tuổi ngoài kia cũng thế thôi. Vậy thì sự thực là bạn đâu có cô đơn, phải không nào? Hoặc chí ít thì nỗi cô đơn mà bạn đang có cũng chỉ là tạm thời thôi

Từ năm 18 tuổi, sau khi đỗ đại học tôi đã tự cho mình cái quyền yêu và được yêu bởi ai đó. Tôi cứ mải miết đi tìm, cứ bước hết từ cuộc tình này sang cuộc tình khác. Những cuộc tình ấy có cái lớn cái nhỏ nhưng quan trọng là chúng cứ thay nhau lấp đầy thời gian của tôi trong suốt 7 năm qua. Tôi yêu, chia tay rồi lại yêu. Chẳng có thời gian cho nỗi buồn chia tay.

Hãy yêu sự cô đơn của chính mình

Cũng có khóc nhưng rồi người mới xuất hiện. Lại nhẹ nhàng lại ấm áp lại chân thành lại chiều chuộng chăm lo, thế là quên bẵng luôn cuộc tình lúc trước. Cứ thế, cứ thế loay hoay từ mối tình này sang mối tình khác. Thế rồi cuộc tình sau cuối làm tôi chợt bừng tỉnh thức. Tôi đã làm gì thế này? Chỉ vì nỗi sợ hãi cô đơn mà cứ nhắm mắt bước vào các cuộc tình sao? Như vậy chẳng phải là vừa bất công cho bản thân mình vừa phũ phàng với những người đàn ông hay sao?

Ngay sau khi tôi vừa chia tay cuộc tình vào năm thứ 7, một người mới lại xuất hiện. Anh hội tụ tất cả những yếu tố khiến cho cả những trái tim sắt đá nhất chắc cũng phải rung lên những nhịp khắc khoải. Còn tôi, đứng trước anh tôi ép cho trái tim mình đập nhẹ nhàng, ép cho đầu óc mình tỉnh táo để không lao vào yêu anh để mà rồi lại chia tay …

Tôi không thích đi chơi một mình càng không có thói quen đi xem phim hay ngồi café một mình. Chính vì thế nhu cầu có người yêu của tôi rất cao, cần một người đi bên cạnh để không thấy mình bơ vơ giữa cuộc đời rộng lớn này. Tôi không muốn cô đơn vào mỗi tối cuối tuần, không muốn bước đi trên đường mà phải ghen tị với sự ngọt ngào tràn đầy lan tỏa từ các cặp đôi khác …

Trong cuốn Tình Yêu Là Không Ai Muốn Bỏ Đi, Phan Ý Yên viết: “Tôi vốn yêu mến sự cô đơn của riêng mình.” Tôi chợt nhận ra. Hóa ra cô đơn cũng đâu có phải là điều đáng sợ. Có lẽ cô đơn sẽ làm cho người ta nhận ra nhiều điều. Nhận ra mình thực sự muốn gì. Hơn là cứ cố khỏa lấp những chỗ trống thời gian mà vô tình lại chỉ càng làm cho những lỗ trống ấy rộng hoác hơn ra.

Hãy đối diện với nỗi cô đơn của chính mình.

Và khi đó tôi mới nhận ra rằng 7 năm qua mình đã bỏ lỡ quá nhiều điều khi mải miết chạy trên con đường yêu đương cho bớt cô đơn của mình. Đã lâu tôi không còn có thời gian để đọc một cuốn sách yêu thích hay chỉ đơn giản là cuộn tròn trong chăn mà nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên. Công việc và những buổi hẹn hò làm tôi quay cuồng. Giờ đến khi chỉ còn một mình tôi mới biết mình đã bỏ mặc bản thân cơ hồ là quá lâu rồi.
Bạn à, nếu bạn cũng vừa chia tay người yêu như tôi, hãy nghe tôi nhé. Đừng cố tìm một người mới để khỏa lấp chỗ trống trong trái tim bạn. Vết thương nào cũng cần có thời gian để hồi phục mà. Vậy nên trong khoảng thời gian đó, thay vì buồn đau thương nhớ, bạn hãy học các đối diện với nỗi cô đơn của chính mình, học cách trân trọng nó cũng là tự học cách yêu thương chính bản thân mình. Hãy cho mình những khoảng lặng cho mình những buổi café một mình để cảm nhận và suy nghĩ về mong muốn thực sự của bản thân mình. Cứ đi một mình đến những buổi hòa nhạc hay xem phim đi, biết đâu bạn sẽ lại yêu chính sự cô đơn của mình mà thôi.
Tuổi trẻ ai tránh được những lúc tự thấy bơ vơ giữa cuộc đời? Hãy cứ tin là như vậy đi. Bạn cũng vậy, tôi cũng thế và tất cả những người trẻ tuổi ngoài kia cũng thế thôi. Vậy thì sự thực là bạn đâu có cô đơn, phải không nào? Hoặc chí ít thì nỗi cô đơn mà bạn đang có cũng chỉ là tạm thời thôi. Ngày mai, hãy cứ tự tin bước ra ngoài đường mang theo nỗi cô đơn đầy kiêu hãnh của chính mình nhé. Tuổi trẻ sao tránh được cảm giác cô đơn? Như vậy, không phải là đáng tự hào và đáng trân trọng hay sao. Vì tuổi trẻ có bao giờ hai lần thắm lại …
Bảo Bình
Read more…

Truyên Ma - ĐÁM MA THÀNH ĐÁM CƯỚI

Nhà ông Lục có đám ma. Con gái ông là Hoa Lê vừa chết. Nàng chết khi vừa tròn mười tám tuổi, cái chết rất thương tâm. Nàng ra suối tắm và bất ngờ bị sóng cuốn trôi đi, ba ngày sau mới tìm thấy xác. Cái xác thật kỳ lạ vẫn còn tươi rói. Hoa Lê như đang ngủ chứ không phải chết. Ai cũng ngậm ngùi thương tiếc cho cô gái tài sắc.... Ông bà Lục đau đớn đến lặng người, không nói nên lời vì Hoa Lê là con gái độc nhất của họ. Cô làm lụng giỏi lại rất có hiếu với cha mẹ.


Mọi người đến chia buồn với ông bà Lục. Bà Hoài chép miệng:
- Tội nghiệp, con bé hiền lành hiếu thảo thế mà trời không thương nó. Nếu mà còn sống có lẽ cũng chuẩn bị đám cưới rồi chớ?
Bà Lục ứa lệ:
- Vâng, nó đã có người dạm hỏi trầu cau rồi. Gia đình nhà trai cũng đã chuẩn bị chu đáo, hôm nay đáng lẽ là ngày cưới của nó đấy....
Nói rồi, bà khóc nấc lên.... ai cũng ngậm ngùi.... Đêm hôm đó, phần vì mệt lả, lo lắng nên nhiều người ngủ quên mất, sáng ra xác của Hoa Lê đã biến mất... Ai cũng kinh hoàng không hiểu ra sao cả?
- Trời ơi! Sao tai họa lại cứ dồn đáp xuống đầu con nhỏ thế này? Hay là nó bị linh cẩu ăn thịt rồi? Linh cẩu là loại chúa chuyên ăn thịt người chết...
Thế là đám ma đành phải chôn cái quan tài không, vì tìm cả buổi mà không thấy xác Hoa Lê đâu cả.... Vụ mất tích xác của Hoa Lê càng trở nên huyền bí, ghê rợn khi có người thấy Hoa Lê giờ đang ở trên phố. Chồng của Hoa Lê chính là Quang Đại.... Chuyện đến tai ông bà Lục, ông bà Lục tìm đến nhà Quang Đại. Quang Đại ra mở cửa, thấy ông bà Lục mừng rỡ:
- Kìa, nhạc phụ, nhạc mẫu, sao đến không báo cho con biết trước, có gì mà cha mẹ hốt hoảng quá?
Bà Lục thắc mắc:
- Tôi nghe nói con Hoa Lê nhà tôi đang ở đây đúng không?
Quang Đại gật đầu:
- Dạ đúng, cô ấy là vợ của con mà? Chính cha mẹ đã gả cô ấy cho con mà...
Ông Lục sửng sốt:
- Cậu nói cái gì tôi thật không hiểu nổi?
Quang Đại sôi nổi:
- Thì cái đêm cách đây ba tuần, cha mẹ chả đem Hoa Lê đến và nói: Từ nay, ta gả Hoa Lê cho con... con hãy chăm sóc nó cho chu đáo.
Hai ông bà Lục nhìn nhau tò mò rồi hỏi lại nhau:
- Cả mấy tuần nay, mình có đi đâu nhỉ? Sao lại có chuyện bí ẩn vậy? Hay là ma đưa lối quỷ dẫn đường mà mình không biết. Thế Hoa Lê đâu?
Quang Đại vội vã:
- Em ơi, có cha mẹ đến chơi này, em mau ra tiếp cha mẹ đi.
Hoa Lê bước ra, ông bà Lục nhìn con sững người, cả hai lắp bắp:
- Hoa Lê! Con còn sống? Có phải con đấy không? Ông trời ơi? Sao lại kỳ diệu thế này?
Ông bà Lục ôm chầm lấy Hoa Lê. Hoa Lê ngạc nhiên:
- Ông bà là ai? Sao lại gọi tôi là con nhỉ? Tôi đâu có quen ông bà...?
Ông bà Lục sững người:
- Cha là cha đẻ của con mà. Mẹ con đây này. Con quên rồi sao?
Hoa Lê lắc đầu:
- Không! Tôi không quen ông bà. Tôi là Hà Nguyên, tôi cũng không biết sao tôi lại ở đây nữa. Chỉ biết có người đưa tôi đến đây và bảo: Cô là vợ ông Quang Đại. Anh ấy hỏi han đủ điều, tôi chỉ ầm ừ vì tôi có biết gì đâu mà nói.
Quang Đại rú lên:
- Em nói vậy là sao? Thế em không phải là Hoa Lê à? Hà Nguyên, cái tên lạ quá. Anh chưa nghe bao giờ?
Ông bà Lục nhìn con gái đăm đăm, rồi nhìn bộ quần áo Hoa Lê mặc. Bộ quần áo cưới màu trắng, trên đó có thêu bông hoa hồng và hai chữ Hà Nguyên... Ông tò mò:
- Áo cưới này con lấy ở đâu?
Hà Nguyên kể:
- Có người con gái cho tôi và bảo tôi đến nhà Quang Đại. Tôi lúc đó như người mất hồn, chỉ biết làm theo... Nào ngờ, anh Quang Đại đối xử với tôi rất tốt.
Quang Đại nhớ ra điều gì, lắp bắp:
- Con nhớ ra rồi. Cách đây ba tuần, con đang ngủ, thấy Hoa Lê xuất hiện nét mặt sầu thảm, con hỏi, cô ấy chỉ khóc, lát sau mới nói: Sau này xác là của em, hồn là bạn em, anh hãy coi như em còn sống. Thế thôi... Con tỉnh dậy, không hiểu ra sao cả, thế có chuyện gì với Hoa Lê à?
Ông Lục càu nhàu:
- Cậu vậy mà cũng đòi làm rể nhà tôi? Nhà vợ có chuyện mà cũng không biết!
Quang Đại gãi đầu:
- Dạ! Con đi công chuyện cả mấy tuần liền, nên có biết gì đâu? Công việc con lu bu quá.... thế có chuyện gì vậy, cha mẹ?
Ông Lục buồn thảm:
- Con Hoa Lê nó chết đuối, xác nó mất tích, ta đi tìm để chôn.
Quang Đại rú lên:
- Cha nói cái gì mà kỳ quái vậy? Rõ ràng là Hoa Lê đang ở trước mặt con, cùng cha mẹ.... sao lại có chuyện kinh hãi thế?
Bà Lục nhìn cô gái, gật đầu:
- Ờ đúng là con gái ta thật. Sao nó lại không nhận ra chúng ta nhỉ. Thế con không phải là Hoa Lê thật à?
Cô gái lắc đầu:
- Con đã nói con là Hà Nguyên. Sao ông bà hỏi gì nhiều thế? Con mệt, xin phép vào nhà nghỉ.
Nói rồi cô bước vào trong, ông bà Lục tần ngần một lát rồi chào Quang Đại ra về. Dọc đường, hai vợ chồng cứ buồn thảm mãi, họ vẫn ngạc nhiên, không hiểu sao lại có chuyện thần bí như vậy.
Đêm đó, bà Lục đang ngủ, thấy có người con gái ngồi cạnh, bà mở mắt thổn thức:
- Hoa Lê, con đấy ư? Tại sao con lại từ chối cha mẹ?
Hoa Lê nức nở:
- Con đã chết rồi, làm ma rồi. Vì nhớ cha mẹ quá nên con về thăm.
Bà Lục tần ngần:
- Thế xác của con đâu? Tại sao con lại mất xác như vậy?
Hoa Lê bùi ngùi:
- Xác con hiện đang ở nhà Quang Đại, anh ấy là chồng của con về mặt thể xác, còn tâm hồn là Hà Nguyên.
Bà Lục tò mò:
- Hà Nguyên là ai nhỉ? Mẹ chưa nghe cái tên đó bao giờ?
Hoa Lê nói:
- Hà Nguyên là một hồn ma lang thang, cô ấy cũng chuẩn bị cưới chồng. Nào ngờ bị tai nạn giao thông. Con gặp cô ấy, cô ấy cùng cảnh ngộ với con, cô ấy đang chuẩn bị đầu thai. Con van nài cô ấy, hãy nhập vào xác con rồi về làm vợ anh Quang Đại vì anh Quang Đại đã hứa hôn với con. Con không muốn thấy anh đau khổ... Cô ấy bằng lòng. Cô ấy nhà ở Nguyên Thái, cách đây khoảng ba trăm cây số.
Bà Lục hỏi:
- Nhưng cha mẹ rất ngạc nhiên, vì sao cha mẹ lại có mặt trong đám cưới của con nhỉ?
Hoa Lê cười:
- Con đã mượn giấc mộng để đưa cha mẹ đi. Từ nay, tuy con không còn sống, nhưng xác thịt vẫn còn, cha mẹ nên đến thăm anh Quang Đại và gặp mặt Hà Nguyên. Rồi đưa cô ấy về cho cha mẹ cô ấy gặp. Nhà cô ấy giàu có, cô ấy cũng rất nết na, cha mẹ cô ấy cưng chiều cô ấy, giống như cha mẹ cưng chiều con vậy... Địa chỉ nhà cô ấy rất dễ tìm cứ đến Nguyên Thái, hỏi ông bà Luật là ai cũng biết.
Bà Lục gật đầu:
- Được rồi, cha mẹ sẽ làm theo ý con. Con nhớ động viên Hà Nguyên, để cha mẹ dù sao cũng an ủi khi gặp con...
Hoa Lê vui vẻ:
- Con sẽ làm vui lòng cha mẹ. Con đi đây.
Nói rồi, Hoa Lê biến mất, bà Lục bàng hoàng tỉnh dậy, thì ra là một giấc mơ... nhưng hình bóng của Hoa Lê vẫn rõ mồn một. Bà gọi ông Lục dậy kể lại tường tận về giấc mơ của bà. Ông Lục chép miệng:
- Có ai ngờ đâu sự thể lại ly kỳ như vậy? Dù sao cũng mừng vì xác con gái chúng ta vẫn còn. Ta sẽ nhận Hà Nguyên làm con.
Hà Nguyên đang ngủ. Hoa Lê xuất hiện. Hà Nguyên tươi cười:
- Hoa Lê, mình đang rất hạnh phúc. Nhưng vẫn chưa quen được là Hoa Lê. Nên luôn miệng nói là Hà Nguyên. Mình nhớ cha mẹ quá...
Hoa Lê vui vẻ:
- Mình đã báo cho cha mẹ mình, ông bà ấy sẽ đưa Hà Nguyên về thăm cha mẹ.
Hà Nguyên cảm động:
- Linh hồn là của mình, còn thể xác vẫn là của cậu. Cậu quá chu toàn với mình. Mình cảm động quá!
Hoa Lê bùi ngùi:
- Hai chúng mình đều cùng hoàn cảnh nghiệt ngã. Người có thể xác, kẻ có linh hồn. Hà Nguyên hãy coi cha mẹ mình như cha mẹ Hà Nguyên nhé. Đó là tâm nguyện của hai cụ, mong Hà Nguyên hiểu cho mình.
Hà Nguyên gật đầu:
- Được rồi, mình hứa mình sẽ làm hai cụ vui lòng. Anh Quang Đại rất tốt. Anh ấy rất yêu Hoa Lê mình thật may mắn được làm vợ anh ấy.
Hoa Lê ứa lệ:
- Số phận mình đã vậy, mình phải cam chịu. Đó là nghiệp chướng. Chúc cậu và anh ấy hạnh phúc... mình đi đây.
Hà Nguyên ôm chặt bạn ứa lệ:
- Đừng. Hoa Lê đừng đi, mình nhớ cậu quá. Hãy ở lại chút nữa.
Chồng Hà Nguyên lay nàng dậy, lo lắng:
- Em có gì mà la dữ vậy, gặp ác mộng à?
Hà Nguyên mở mắt, ngượng nghịu:
- Ơ không em thấy em đang gặp cha mẹ, nên nói chuyện vậy mà, ngủ đi anh...
Quang Đại tò mò:
- Cho đến bây giờ anh vẫn không hiểu em là Hà Nguyên hay Hoa Lê nữa...
Hà Nguyên ôm chồng nũng nịu:
- Là cả hai, hai trong một! Anh có thích vậy không?
Quang Đại hôn vợ nồng ấm:
- Thế thì tuyệt quá. Mình sẽ về thăm ông bà ngoại nghe. Hôm trước, em làm ông bà buồn đó.
Hà Nguyên ngoan ngoãn:
- Vâng anh bảo gì em cũng nghe theo, vì anh là chồng của em mà...
Sáng hôm sau, hai vợ chồng đến nhà ông bà Lục, đường rừng núi đi cả buổi mới tới. Ông bà Lục chạy ra. Hà Nguyên ôm chầm lấy ông bà Lục, nước mắt giàn dụa:
- Cha... mẹ... con yêu cha mẹ... Con xin lỗi hôm trước vì đã làm cha mẹ buồn. Hôm ấy tại con chưa nghĩ ra...
Bà Lục cảm động:
- Hà Nguyên, cha mẹ đã nghe Hoa Lê kể lại hết rồi. Từ nay con mãi mãi là con của cha mẹ. Vài bữa nữa, cha mẹ cùng chồng con sẽ đưa con về Nguyên Thái để thăm cha mẹ đẻ của con... Lúc đó hạnh phúc sẽ nhân đôi.
Hà Nguyên cảm động, cứ rúc mãi vào cánh tay bà Lục, bà Lục cảm giác da thịt con gái mình thấm vào tâm hồn bà. Rõ là Hoa Lê tuy mất nhưng thể xác nó vẫn còn đây, và Hà Nguyên nhận ông bà Lục là cha mẹ.
Ít hôm sau, cả nhà ông Lục, Hà Nguyên, Quang Đại cùng lên xe đò về Nguyên Thái.... Vừa đến đầu cổng, Hà Nguyên đã reo to:
- Cha mẹ. Thanh ơi... con đã về đây, chị đã về đây...
Ông bà Luật từ trong nhà chạy ra, tò mò nhìn mấy người. Hà Nguyên ôm chầm lấy ông bà nói vội.
- Cha mẹ không nhận ra con sao? Con là Hà Nguyên đây mà? Còn đây là cha mẹ nuôi và anh Quang Đại chồng con....
Ông Luật tò mò:
- Cô nói cái gì tôi không hiểu? Con Hà Nguyên nhà tôi nó chết đã lâu rồi. Hôm nay là ngày giỗ đầu của nó.
Hà Nguyên giàn dụa nước mắt:
- Ừ cũng phải thôi, con quả là bây giờ tuy thân xác người khác...
Bà Luật khi nghe cô gái nói, giọng thì y chang giọng của Hà Nguyên, mọi động tác cũng vậy, nhưng thân xác thì lại khác. Bà nức nở:
- Thì con nhớ thử xem, nhà mình có ai nào? Con nói xem nào?
Hà Nguyên tíu tít:
- Em Thanh con đâu? Con chó Lu Lu đâu? Mấy đứa bạn Thuyên, Thịnh..... Con nhớ ông bà nội lắm.
Bà Luật rú lên:
- Trời ơi! Đúng là con Hà Nguyên của má đây rồi!
- Con ơi, con kể lại cho cha mẹ xem nào....
Hà Nguyên kể lại tất cả... ông bà Luật quay sang ông bà Lục cảm động:
- Thật là cuộc trùng phùng kỳ lạ, chúng ta mất con, bây giờ thì hai con lại là một. Nó vừa là con của ông bà vừa là con của chúng tôi...
Quang Đại đứng như trời trồng Hà Nguyên tíu tít:
- Anh Đại, ra mắt cha mẹ vợ đi chứ, sao anh cứ ngẩn người ra như thế kia?
Quang Đại sực tỉnh, cúi đầu lễ phép:
- Con chào hai bác ạ. Hôm nay con rất vui được gặp hai bác, con có nghe Hà Nguyên kể nhiều về hai bác, nay mới được gặp mặt...
Hà Nguyên trách yêu:
- Coi anh kìa! Sao lại gọi cha mẹ vợ là hai bác? Bắt đền anh đó.
Quang Đại đỏ mặt. Ông bà Luật vui vẻ:
- Chàng rể chưa quen đó thôi, sau này đều là con cái trong nhà cả. À, mà hôm nay là giỗ đầu của Hà Nguyên, hay ta thay đám giỗ thành đám cưới nhé!
Mọi người vỗ tay tán thành. Dân làng đến chơi nghe chuyện Hà Nguyên tái sinh ai cũng mừng rỡ và ngạc nhiên. Đám giỗ đầu trở thành đám cưới rất vui vẻ. Bạn bè Hà Nguyên đến rất đông, ai cũng tíu tít trò chuyện. Hà Nguyên kể vanh vách từng kỷ niệm một, ai cũng cảm động...
Ở chơi ít hôm. Hà Nguyên cùng ông bà Lục, Quang Đại ra về. Từ đó, họ trở thành thông gia của nhau. Quang Đại những lúc âu yếm với vợ thường nói:
- Có ai ngờ, lấy một vợ mà được cả hai nhạc gia...
Hà Nguyên nũng nịu:
- Thì em là người vợ hai trong một mà. Anh có thích không?
Quang Đại sảng khoái:
- Thích chứ, thích nhất là em sẽ đẻ cho anh một đàn con để cho hai ông bà ngoại, à quên, bốn ông bà ngoại có cháu bế chứ.
Hà Nguyên dí tay vào trán chồng, trìu mến:
- Anh tham quá hà!
Rồi cả hai cùng cười vang... họ thấy Hoa Lê hiện về, Hoa Lê nói:
- Thế các người có bao giờ nhớ bà mối không nhỉ?
Hà Nguyên cười:
- Thế chị định làm mối với cả em sao? Em là chị mà chị cũng là em mà.
Hoa Lê vui vẻ:
- Thế các người không cho tôi đùa một tí được sao? Tôi chỉ muốn cho các người vui thôi mà... Thôi các người vui vẻ nhé. Hẹn gặp lại kiếp sau.

Truyện Ma - BÓP DA MA QUÁI
Read more…

Truyện Ma - BÓNG NGƯỜI DƯỚI VỰC SÂU

Trong đợt đi công tác tại tỉnh T… khoảng 10 giờ đêm, khi xe của chúng tôi chuẩn bị qua cầu, bất chợt xe bị gẫy láp. Thế là phải dừng lại để sửa. Cư, cậu lái xe ngán ngẩm:
- Xe cũ quá rồi. Lần nào qua cầu sông Mây này cũng bị hư, kỳ lạ thật!
Anh Hồng, người cùng đi với tôi, là dân thổ địa nơi đây cười.
- Xe qua cầu, chở nặng hỏng là thường, có gì lạ đâu. Thôi ta ra khỏi xe hít thở không khí một ít.
Tôi nhảy xuống xe cùng anh, thong thả tản bộ. Trời khuya lạnh lẽo, tiếng chim ăn đêm kêu lảnh lót. Sương mờ mờ, ánh trăng yếu ớt xuyên qua màn sương. Bất chợt tôi nhìn thấy một bóng áo trắng lướt qua. Tôi rùng mình, anh Hồng bảo:
- Cậu lạnh phải không? Mặc thêm áo vào, miền cao này gió lam khí chướng độc lắm đấy.
Tôi run giọng:
- Hình như có bóng áo trắng lướt qua. Kìa! Nó đang ở dưới chân cầu kìa. Anh có thấy không?
Anh Hồng bật cười:
- Cậu khéo tưởng tượng quá. A, mà ở đây có ma quỷ là chuyện bình thường vì ngày xưa đây là bãi chiến trường.
Cư xen vào:
- Chắc là con Hạnh và thằng Tú hiện về chứ gì? Ngày nào chúng nó chẳng nhát tụi em.


Anh Hồng ngạc nhiên:
- Con Hạnh và thằng Tú nhảy cầu chết ấy à? Tớ nghe nói chúng nó chuẩn bị làm đám cưới kia mà.
- Chúng chết lâu chưa?
Cư cười khì:
- Đã ba năm rồi, anh ở trên tỉnh đâu có biết gì? Kia kìa, chúng nó đang cười sằng sặc, múa hát ầm ĩ, ai yếu bóng vía là chết ngay với chúng.
Tôi hỏi:
- Cư có vẻ rành câu chuyện này quá. Cậu kể cho tớ nghe với.
Cư gật đầu:
- Hai đứa nó là hàng xóm với nhau. Yêu nhau tha thiết cha mẹ chúng nó ngăn cấm vì hai bên gia đình có ân oán với nhau, vì chuyện gì thì không biết. Chúng nó lén lút nhau ra rẫy hẹn hò. Bị bắt quả tang. Thế là bị gọt đầu bên suối. Con Hạnh nhục quá ra cầu Mây nhảy xuống tự tử. Thằng Tú cũng vậy linh hồn không siêu thoát nên hiện ra chọc ghẹo mọi người. Cả hai gia đình rất ân hận nhưng muộn quá rồi.
Anh Hồng chép miệng:
- Tội nghiệp chúng nó quá nhỉ. Thế không ai lập cho chúng cái miếu để chúng có chỗ nương thân.
Cư cười:
- Lập miếu, rồi mời cả pháp sư nữa, nửa đêm ra cúng. Nhưng đến hôm sau, lão pháp sư sợ quá, bỏ nghề luôn, bây giờ điên khùng nằm ở nhà.
Tôi bảo:
- Thế ta xuống với chúng nó, thắp nén nhang gọi là lòng thành. Biết đâu gặp người có lòng, chúng sẽ không quậy phá chúng ta nữa.
Cư tròn mắt:
- Anh liều thế. Coi chừng nó dụ anh xưống nước chết chung với chúng nó đấy.
Tôi cười:
- Xưa nay chỉ có ma sợ người, chứ làm gì có người sợ ma. Nào, ta đi!
Cả ba chúng tôi bỏ xe rọi đèn pin xuống cầu. Tôi nghe có tiếng thì thào.
- Nào! Xuống đây với em. Em đang ở đây này.
Tôi như người mất hồn, cứ theo bóng áo trắng là là bay. Nhưng rồi, một cú giật mạnh khiến tôi tỉnh lại. Anh Hồng đang níu chặt tay tôi, nói không ra hơi.
- Cậu nhìn kìa, chút nữa thì rơi xuống vực. Thôi, mau lên ngay.
Tôi tỉnh lại, vội vã nhìn xuống. Trời ơi, chỉ chút nữa là tôi đặt một chân xuống vực. Hú vía, mà cái bóng trắng kia cứ giơ tay vẫy gọi mãi. Tôi lủi thủi bước lên cầu, cả ba chúng tôi ngồi trong xe chờ trời sáng.

Xem thêm nhiều Truyện Ma kinh dị 
Read more…

Truyên Ma - Người Báo Mộng phần 4


Phần 4

Rồi cũng đến lúc ông Hoàng Huy quay trở về giữa thời điểm Hương Lan đang hết sức bấn loạn. Thật ra cô không còn can đảm để có thể đối diện với cái xác của Diễm Hà nên sáng nay vừa đặt chân đến cửa hiệu, trông thấy cảnh tượng trên Hương Lan đã choáng váng ngất đi. Trước khi chực té xuống cô có cảm nhận bàn tay ai đó đã đỡ mình. Chắc chắn là Tuấn Khanh vì anh ta hứa luôn sát cạnh bên cô để bảo vệ. Cầu mong rằng anh ta không đem cô đặt vào nằm kế bên cái xác chết đáng sợ kia. Trước khi thật sự không còn hay biết gì, Hương Lan đã ước muốn điều tốt lành, nhưng khi cô vừa hé mắt tỉnh lại thì hỡi ôi y như rằng cô đang nằm song song cạnh xác của cô người mẫu vắn số. Lần này Hương Lan ngỡ cô sẽ tiếp tục ngất và không chừng còn vĩnh viễn chẳng bao giờ tỉnh lại. Vậy mà oái oăm thay cô chỉ cứng đờ người, mắt mở to nhìn nhận sự việc và chịu đựng trong trạng thái khủng hoảng tột cùng. Dù không bật nổi thành tiếng, thâm tâm của Hương Lan cũng ngầm mắng Tuấn Khanh xối xả. Đúng là đồ quỷ tha ma bắt, có xé tên con trai này ra tới hằng trăm mảnh cũng không làm cho cơn giận của cô nguội lại. Đang trong lúc sắp buông xuôi với cái chết ập đến thì cô nghe tiếng nói của một người:
- Đã tỉnh rồi đó à.

Read more…

Truyên Ma - Báo Mộng Phần 3

Từ cổ thiên kim, trên cõi dương gian có biết bao nhiêu câu chuyện được thêu dệt mờ ảo về cõi âm. Cõi huyền bí, hư hư, ảo ảo ấy cho đến nay cũng là những câu chuyện từ cõi người mà ra. Cuộc đấu tranh giữa cái ác và cái thiện, cái thấp hèn và cái cao thượng, những khát vọng công lý với lẽ sống công bằng, mơ ước về một cuộc sống hạnh phúc… đều là những chủ đề lớn trong những câu chuyện kinh dị ấy. Do đó, sau những lớp áo khói sương vô hình mang màu sắc tâm linh lại chính là những điều gần gũi, thiết cốt với con người.


Báo Mộng Phân 3

- Oái! Cùng lúc với tiếng kêu của Tuấn Khanh là âm thanh rổn rảng đổ vỡ bởi cú ngã của anh đã va mạnh vào chiếc tủ bằng kính dùng trưng bày những pho tượng có kích thước nhỏ. Hậu quả không chỉ ngừng ở đó mà còn gây cho anh nhiều vết thương trên người do thủy tinh vỡ cắm vào:
- Máu! Anh chảy máu kìa!
Hương Lan hoảng hốt quay mặt đi khi nhìn thấy máu đỏ từ nơi thân thể của Tuấn Khanh túa ra thấm đậm chiếc áo và nhỏ cả xuống nền nhà. Thái độ này của cô làm Tuấn Khanh nổi giận. Anh quát tháo:

Read more…

Tập Truyện Ma - Báo Mộng Phần 2

Từ cổ thiên kim, trên cõi dương gian có biết bao nhiêu câu chuyện được thêu dệt mờ ảo về cõi âm. Cõi huyền bí, hư hư, ảo ảo ấy cho đến nay cũng là những câu chuyện từ cõi người mà ra. Cuộc đấu tranh giữa cái ác và cái thiện, cái thấp hèn và cái cao thượng, những khát vọng công lý với lẽ sống công bằng, mơ ước về một cuộc sống hạnh phúc… đều là những chủ đề lớn trong những câu chuyện kinh dị ấy. Do đó, sau những lớp áo khói sương vô hình mang màu sắc tâm linh lại chính là những điều gần gũi, thiết cốt với con người.


Phần 2

Ăn xong bữa tối chỉ với gói mì kèm theo cái trứng gà đập vào tô. Hương Lan ngả người trên chiếc giường cá nhân duy nhất kê trong phòng trọ chẳng lấy gì làm rộng rãi, vắt một cánh tay trên trán thả dòng suy tư vào nỗi buồn nhớ quê nhà da diết. Vậy là đã hơn ba tháng, cô tự ý xa người thân vì sợ bất bình cuộc hôn nhân đặt để. Không biết khi cô bỏ đi rồi, cha mẹ cô có suy nghĩ lại hay chăng? Ở thời này, đâu còn chuyện cưới vợ, gả chồng theo kiểu cổ xưa mãi đến lúc động phòng mới nhìn thấy mặt nhau. 

Read more…

Truyện Ma - Báo Mộng

Từ cổ thiên kim, trên cõi dương gian có biết bao nhiêu câu chuyện được thêu dệt mờ ảo về cõi âm. Cõi huyền bí, hư hư, ảo ảo ấy cho đến nay cũng là những câu chuyện từ cõi người mà ra. Cuộc đấu tranh giữa cái ác và cái thiện, cái thấp hèn và cái cao thượng, những khát vọng công lý với lẽ sống công bằng, mơ ước về một cuộc sống hạnh phúc… đều là những chủ đề lớn trong những câu chuyện kinh dị ấy. Do đó, sau những lớp áo khói sương vô hình mang màu sắc tâm linh lại chính là những điều gần gũi, thiết cốt với con người.



 Phần 1

BÁO MỘNG

Đi qua, đi lại hằng chục lần mà Hương Lan vẫn chưa có đủ can đảm để bước vô cái cửa hiệu mang tên Hoàng Huy làm bằng chữ nổi to đùng chạy dài gần hết cả mặt tiền.

Không phải cô sợ mà là cảm giác e ngại đang chế ngự. Gần một tháng trời nay, với bộ hồ sơ xin việc cô đã phải xông xáo đến nhiều nơi hòng mong kiếm được một chỗ làm ổn định. Nhưng niềm hy vọng trong cô đang dần dần tắt lịm vì chẳng có nơi nào chịu nhận. Toan nghĩ đến chuyện trở về quê lấy chồng, chiều qua Hương Lan đã ra ga đặt vé song khoảng thời gian chờ đợi, cô mua một tờ báo đọc đỡ buồn và phát hiện ra nơi đang cần người, đó là cơ sở Hoàng Huy mà cô đã qua lại lúc nãy giờ. Hiện tại Hương Lan không mong đợi việc làm phù hợp với mình, cô chỉ hy vọng kiếm được đồng lương đủ sống, để không phải trở về quê nhận cuộc hôn nhân đặt để của mẹ cha. Cô có yêu thương gì kẻ ấy đâu. Thà làm đứa con bất hiếu còn hơn là phải giam hãm đời mình vào cuộc sống gia đình gượng ép. Với ý nghĩ đó, Hương Lan đã rời bỏ người thân trốn đến thành phố hoa lệ này để tự tìm cuộc sống mới. Một tháng trời lang thang, rong rủi số nữ trang mang theo đã chi tiêu hết nhẵn. Nếu một vài ngày nữa không kiếm được việc làm cô chẳng biết phải sinh sống ra sao? Mãi nghĩ vẩn vơ, đến khi giật mình ngẩng đầu lên, Hương Lan mới biết mình đã đứng trước cửa hiệu: 
- Xin lỗi, tôi muốn gặp ông chủ...


Read more…